Sau một thời gian khá dài cân nhắc, gia đình mình quyết định sẽ di chuyển tới một thành phố lớn hơn để sinh sống. Có khá nhiều lí do cho việc này và mình sẽ nhắc đến sau đây:
1.
Trải nghiệm.
Mình để lí do này lên đầu tiên vì theo mình
đây là lí do quan trọng nhất. Gia đình mình quyết định đi Canada vì nhiều lí
do, và đã đặt chân tới Canada từ 7/2021. Tới nay đã hơn 2 năm kể từ ngày đó.
Tuy nhiên nếu ai đó hỏi Canada có gì, thì mình thực sự chưa trả lời được. Mình
mới chỉ ở duy nhất 1 thành phố, và lại là thành phố rất nhỏ. Mình có quá cảnh, ở
lại một vài ngày tại các sân bay lớn nhưng chưa thực sự sống tại những nơi đó.
Trải nghiệm về Canada do vậy cũng khá hạn chế.
Nhắc tới Canada thì người ta sẽ biết tới những
song hồ núi đẹp ở Calgary, thành phố Toronto sôi động, cái gì cũng có như Sài
Gòn vậy; Hay Vancouver đẹp như phim trường trong các bộ phim Mỹ, Quebec cổ kính
xinh đẹp như nước Pháp thu nhỏ. Tất cả những trải nghiệm trên mình đều chưa có.
Do vậy, mình nghĩ rằng gia đình mình sẽ cần tiếp tục di chuyển, tiếp tục khám
phá và trải nghiệm Canada xinh đẹp đáng sống này.
2.
Cộng đồng
Người ta hay nói đi đâu không quan trọng,
quan trọng là đi với ai. Có những người bạn, những cộng đồng cùng chung chí hướng,
cùng “tần số” thì sẽ làm chúng ta tốt đẹp hơn, tích cực hơn mỗi ngày.
Ở thành phố nhỏ hiện tại mình đang sinh sống,
cộng đồng người Việt đã ít, người trẻ tuổi, năng động và cùng suy nghĩ như
chúng mình càng ít hơn nữa, nếu không muốn nói là gần như không có. Những người
tới đây và ở lại là:
-
Những người đi theo diện tị nạn, vượt biển khoảng
những năm 1975-1976 và thế hệ con cái của họ.
-
Những người đi theo diện Đầu tư, có business ở
đây và muốn có cuộc sống ổn định.
-
Những anh chị chuyển từ các tỉnh bang khác về để
mua nhà, ổn định cùng con cái, chủ yếu làm việc tại các hãng xưởng.
Những người tới và thường chuyển đi
các bang khác trong vòng 1-2 năm:
-
Du học sinh học xong, khó tìm đc công việc như ý
hoặc cảm thấy cuộc sống quá buồn tẻ, thiếu các hoạt động vui chơi giải trí.
-
Các gia đình đi theo diện đầu tư tỉnh bang, họ
được yêu cầu ở lại một thời gian, sau khi có thẻ thường trú nhân rồi mới chuyển
đi nơi khác.
-
Những người như gia đình mình, cảm thấy ko tìm
được tiếng nói chung, thiếu vắng cộng đồng có cùng suy nghĩ, chí hướng để giao
lưu.
3.
Các hoạt động
Hiện tại ở đây, mình đi làm văn phòng từ 8h
sáng tới 5h chiều là về tới nhà, ăn uống nghỉ ngơi và chơi với con được một
chút là hết ngày. Cuối tuần hai vợ chồng cho con đi siêu thị mua đồ ăn cho cả
tuần, dạo qua một vài trung tâm mua sắm đồ đạc quần áo là hết thời gian.
Như các bạn thấy, gia đình mình gần như
không có các hoạt động khác. Mùa hè thì cuối tuần có thể đi dạo them công viên
nữa là hết.
Ăn uống, mua sắm ở đây cũng khá hạn chế. Nếu
bạn đã quen với việc thi thoảng đổi món, đi ăn nhà hang, hay đon giản là them 1
bát phở Việt Nam, muốn chạy ra tiệm hoặc order về để ăn cũng không có. Bạn
không nhầm đâu, chính là như vậy. Bạn them món ăn Việt Nam? Xin mời tự lên mạng
tìm công thức về tự nấu. Bạn thiếu gia vị, nguyên liệu để nấu? Chỉ có duy nhất
1 chợ châu Á nho nhỏ cách nhà mình 20 kms, tiệm lớn và có đầy đủ đồ hơn thì
cách nhà 150 kms (bằng nửa chặng đường từ SG đi Đà Lạt cho dễ hình dung). Cũng
may Costco có mở ở gần đây, do đó mua đồ ăn cũng đa dạng hơn và giá cả tốt.
Bạn muốn trải nghiệm các đồ ăn khác, fine
dining? Gần như chỉ có 1-2 lựa chọn trong vòng bán kính 30 kms. Đồ ăn châu Á
(Hàn/Nhật/TQ/Thái) cũng chỉ có 1 tiệm mỗi nước, đồ ăn ở mức trung bình, nhưng
giả cả x1.5 so với các thành phố lớn.
4.
Công việc, phát triển bản thân
Mình nghĩ đây cũng là một trong những lí do
hang đầu để các bạn trẻ chuyển đi nơi khác. Ở đây chỉ có một vài tập đoàn lớn, gần
như chi phối cả tỉnh bang này. Các công việc văn phòng, IT, Marketing, Sales đều
khó mà tìm được ở đây. Nếu bạn chăm chỉ và sẵn sàng làm các công việc khác ở
hãng xưởng, xây dựng thì cuộc sống vẫn rất nhẹ nhàng vì giá nhà rất rẻ. Miến là
bạn chăm chỉ làm việc thì sẽ có cuộc sống tốt, có nhà cửa xe cộ, con cái được học
hành đầy đủ.
Nếu bạn muốn tiến lên hơn nữa, lên các chức
cao hơn, nhảy jobs để đa dạng công việc, tang lương? Rất khó, khó chứ ko phải
là ko thể được. Ở đây, họ coi trọng sự ổn định, chắc chắn, và ngại thay đổi hoặc
họ không muốn thay đổi nhiều.
Nhưng vợ chồng mình không muốn như vậy. Với
bọn mình, ổn định đồng nghĩa với chậm phát triển. Chỉ cần mình không tiến lên
phía trước thì tức là đã chậm hơn những người đang ngày đêm cố gắng, không ngừng
tiến lên rồi. Trong 5-6 năm đầu sự nghiệp của hai vợ chồng, chúng mình vinh dự
và tự hào đã được trải qua không ít khó khan, vất vả. Chính những điều đó tạo
nên con người chúng mình bây giờ. Hiện tại công việc ổn định quá, thu nhập cũng
tốt so với mặt bằng chung ở đây, khiến chúng mình dường như chậm lại. Nếu hỏi lại
2 năm vừa qua công việc của chúng mình tiến triển như thế nào so với trước đây,
thật lòng mình tự cảm thấy gần như không có tiến bộ.
Mình thi thoảng tìm kiếm công việc trên các
trang tuyển dụng, nhưng đều không tìm được công việc nào tốt hơn hiện tại. Công
ty đăng tuyển nhiều nhất lại chính là công ti hiện tại của mình. Do đó, mình đã
mở rộng vòng tìm kiếm ra các thành phố lớn, các tỉnh bang khác. Và mình nhận ra
sự khác biệt chính từ những điều đó.
5.
Y tế
Hệ thống y tế chậm chạm, thiếu hụt trầm trọng
Bác sĩ và Y tá, điều dưỡng là điều dễ nhận thấy ở đây. Mình biết điều này diễn
ra ở nhiều nơi chứ không chỉ riêng ở đây. Tuy nhiên, tình trạng hiện nay ở đây
có thể nói là đã đến mức nguy cấp.
Năm 2021, gia đình mình chuyển đến Canada
và dừng chân ở đây. Khi đi qua xem chỗ thuê nhà ở 1 tòa chung cư, một cụ già hỏi
tụi mày có biết Bác sĩ X không? Tạo hiện cũng đang được bác sĩ X chăm sóc nè.
Hai vợ chồng đã nghĩ bụng: Trời, chắc có cả hang tram hang ngàn bác sĩ có tên
như vậy, làm sao tụi tao biết được. Một thời gian sau, tụi mình biết đã nhầm
các bạn ạ. Tụi mình gọi điện cho tổng đài y tế để đăng kí bác sĩ gia đình (gia
đình nào cũng phải có để theo dõi sức khỏe thường xuyên, nếu có bênh nặng mới
đc giới thiệu bác sĩ chuyên khoa) và đã chờ cả năm trời vẫn không có Bác sĩ gia
đình.
Khi vợ mình mang bầu em bé đầu tiên, mình
phải tức tốc liên hệ 1 bác sĩ gia đình người Việt. Rất may mắn cho chúng mình
là bác sĩ hỗ trợ và nhận chúng mình. Khi mình tới văn phòng bác sĩ, lễ tân đã từ
chối nhưng do tụi mình là người Việt nên bác sĩ đã ưu tiên cho tụi mình đăng
kí. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Sau này khi sinh em bé, bác sĩ cũng là người theo
dõi, tiêm vác xin cho em bé định kì luôn. Tuy nhiên mỗi lần có hẹn với bác sĩ
là tụi mình phải đi gần 50 cây số đến phòng khám. Mình thường phải xin nghỉ nửa
buổi mới có thể đưa bé đi tiêm/khám được.
Ở một thành phố khác gần chỗ mình (cùng tỉnh
bang), mình còn nghe được câu chuyện từ 1 anh bạn. Một hôm anh ý bị đau bụng
quá, không biết phải làm sao do chưa có bác sĩ gia đình. Do đó anh đã chạy thẳng
vào khu vực Cấp cứu của bệnh viện với hi vọng được gặp bác sĩ sớm. Thế nhưng
khi đến nơi anh đã thấy 1 hàng dài người cũng đang xếp hang tại cửa cấp cứu của
bênh viện, và anh phải ngồi chờ ở ngoài cho tới lượt khám của mình. Chờ từ chiều
tới tối anh vẫn chưa tới lượt khám, chưa gặp được bác sĩ thì đã hết đau bụng, tự
ra về.
6.
Giáo dục
Khu vực hiện tại mình đang ở rất tốt,
là top high-end của các thành phố lân cận. Dân trí cao, thu nhập hộ gia đình
cao hơn hẳn so với mặt bằng chung. Từ đó các trường học lân cận cũng được đánh
giá cao về chất lượng. Nhưng đó là chuyện của Cấp 1, 2, 3. Còn nhà trẻ, trường
học cho trẻ nhỏ lại là vấn đề nhức nhối.
Thời điểm mà mình nhìn nhận về vấn
đề này là khi em bé của gia đình mình sắp đến tuổi đi nhà trẻ và hai vợ chồng bắt
đầu tìm một nơi tốt cho bé. Hai vợ chồng nhấc điện thoại lên và search các
daycare center gần nhà, khoảng cách từ 20km trờ lại. Vợ mình đã gọi hết danh
sách nhưng không có nơi nào còn nhận trẻ cả. Một số nơi còn cho biết danh sách
chờ của họ đã lên tới hai năm. Một số nơi khác thì nói bạn phải đặt chỗ từ khi
“dự định” có bầu em bé thì mới có chỗ được.
Vậy nếu hai vợ chồng cùng đi làm
thì phải làm sao? Có một số người cũng ở nhà trông con và họ có nhận trông them
các em bé khác. Nhưng đó chỉ là trông trẻ chứ không phải là giáo dục sớm hay dạy
kiến thức, kĩ năng gì cho em bé cả, do đó tụi mình không muốn chọn phương án
này. Do lương thấp nên tình trạng thiếu hụt giáo viên có bằng cấp, được đào tạo
bài bản đã diễn ra trong thời gian dài và chưa thấy có tín hiệu khả quan.
Mình đến Canada là để dành cho con
những điều tốt nhất, đặc biệt là giáo dục. Do đó mình không muốn tình trạng này
tiếp tục thêm nữa.
7.
Những khó khăn khi chuyển tới thành phố lớn
Đầu tiên và dễ thấy nhất chính là nơi
ở, nhà cửa. Giá nhà ở các thành phố lớn đắt khủng khiếp. Nhà mình hiện tại đã là
top tier ở đây, nhưng với giá đó vẫn chưa đủ mua được 1 căn chung cư 2 phòng ngủ
ở các thành phố lớn. Đây cũng chính là điều mình lăn tăn về được/mất khi chuyển
đi.
Saving: Với giá nhà cao như vậy, đồng
nghĩa với tiền saving của hai vợ chồng sẽ chẳng còn bao nhiêu cả. Chúng mình
may mắn mua được nhà ở đây là do có khoản saving từ Việt Nam mang sang. Chứ như
bây giờ thì đúng là pay cheque to pay cheque, tiền về đến đâu là hết đến đó. Cũng
may cuộc sống ở Canada khá đơn giản, không có nhiều biến động. Thực phẩm ăn uống
yên tâm nên không lo bệnh tật gì cả. Môi trường sống cũng an toàn nên đỡ được
phần nào. Bảo hiểm các loại cũng xử lí đc hết các nỗi lo lắng nên rất yên tâm. Đúng
kiểu sống theo pháp luật và chăm chỉ làm việc thì ko sợ đói.
Với những khó khan như vậy để đánh
đổi lại các trải nghiệm khác tốt hơn hẳn, mình nghĩ quyết định chuyển tới thành
phố lớn của gia đình mình là chính xác, đúng đắn. Hiện tại mình đang tìm kiếm công
việc tốt ở các thành phố lớn, khi nào có thì sẽ chuyển đi. Vợ mình thì có thể làm
việc tại nhà nên hoàn toàn ko có rào cản.
Kết luận, mình vẫn tin rằng, khi đứng
giữa hai sự lựa chọn thay đổi và giữ nguyên, lựa chọn thay đổi sẽ là tốt hơn. Ít
nhất đến khi về già, chúng ta sẽ không tiếc nuối giá mà ngày đó chúng ta đã làm
cái này hay cái kia vì người ta thường tiếc nuối, hối hận về những điều không làm/chưa
làm được hơn là hối hận vì đã làm điều gì đó.
Comments
Post a Comment